Lục Thanh Hà ôm miệng, diễn cảm xúc kinh ngạc rất đạt.
"Ông Ninh... Ông về từ khi nào? Ông nghe được bao nhiêu rồi?"
Ninh Cảnh Thâm trầm giọng nói, "Tôi nghe được tất cả... Nói tất cả những gì bà biết ra, rốt cuộc Vị Ương với Kỷ Khanh là thế nào?!"
Kỷ Khanh chính là cái gai trong mắt ông ta.
Nắm đó Kỷ Khanh là người khiêm tốn, kết giao bạn bè không nhiều, còn là bạn học nhiều năm với Tống Vị Ương, nếu như nói giữa hai người không có gì thì Ninh Cảnh Thâm cũng chẳng tin...
Hơn nữa Kỷ Khanh còn vì Tống Vị Ương mà tới giờ vẫn chưa lập gia đình...
Lục Thanh Hà né tránh ánh mắt của ông ta, "Tôi chỉ biết, Kỷ Khanh và Vị Ương có qua lại... Hai người họ từng ở chung, chính là lúc trước khi kết hôn với ông không lâu..."
Ầm...
Giống như tiếng sấm rền vang, người Ninh Cảnh Thâm lảo đảo, khuôn mặt dường như già đi mấy chục tuổi.
Kỷ Dạ Bạch cảm nhận được, Ninh Hề Nhi nắm chặt tay của hắn.
Tay của cô lạnh như tảng băng, khẽ run rẩy.