Bà ta móc điện thoại ra định gọi cho Ninh Cảnh Thâm, vậy mà ngoài cửa vang lên tiếng lo lắng của vệ sĩ, "Cậu Kỷ, cậu không được vào!"
"Cút hết ra cho tôi!"
Tiếng đấm đá vang lên, vệ sĩ bà ta sắp xếp đều nằm ngổn ngang ở trên mặt đất,
Trên người Kỷ Dạ Bạch tỏa ra khí lạnh thấu xương, hắn tiến tới túm lấy cổ áo của Lục Thanh Hà hỏi: "Hề Nhi đâu?"
Sắc mặt Lục Thanh Hà hơi biến đổi, rất nhanh đã hồi phục, giả tạo nói: "Nó tới lấy di vật của mẹ nó, đang ở trên tầng."
Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm bà ta, muốn tìm sơ hở trên mặt bà ta.
Một lát sau, hắn tàn bạo đẩy Lục Thanh Hà ra, căm ghét không lời nào có thể miêu tả được.
"Tốt nhất là bà cầu nguyện cho cô ấy không xảy ra chuyện gì đi... Nếu không đừng quên kết cục của Lục Chanh."
Nghĩ tới Lục Chanh bị hắn đánh cho què quặt, Lục Thanh Hà không rét mà run.
Kỷ Dạ Bạch sải bước đi lên tầng, hắn dùng một cước đá văng cửa phòng của Cung Tu.
Trong phòng không có một bóng người.