Thấy sắc mặt Kỷ Dạ Bạch thay đổi, Ninh Hề Nhi lập tức mỉm cười lấy lòng, "Đại Bạch, anh ngầu gấp mấy lần anh ta! Còn đẹp trai nữa! Hát cũng… khụ khụ khụ…."
Nghĩ tới chuyện Kỷ Dạ Bạch hát lạc giọng, Ninh Hề Nhi không khỏi ho khan vài tiếng mới nhanh trí nói, "Em không thích đàn ông hát hay đâu!"
Kỷ Dạ Bạch liếc xéo Ninh Hề Nhi, "Cái đồ tinh tướng."
"Hi hi…"
Sau khi hội thao kết thúc, ông cụ Tống và ông cụ Kỷ vẫn chưa chơi đã, hai người bèn hẹn nhau đi đánh golf.
Ông Kỷ và bà Kỷ cũng tách ra đi riêng, hưởng thụ thế giới lãng mạn của hai người.
Kỷ Dạ Bạch ban đầu định đưa Ninh Hề Nhi đi ăn cơm, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của Nguyễn Tây Hạ.
"Nguyễn Tây Hạ?"
"Ừm! Tiểu Dạ Bạch, có thể thương lượng với cậu một chuyện không." Giọng nói mềm mại của Nguyễn Tây Hạ vang lên, tiếng cười của cô ấy rất dễ nghe.
Mí mắt của Kỷ Dạ Bạch hơi giật giật, "Chuyện tốt hay chuyện xấu?"