Ông cụ Kỷ vuốt chòm râu rồi nói, "Không, ván này tôi nhận thua. Sao tôi có thể thắng ông thông gia thế được?"
"Ôi trời, ông Kỷ à, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, đừng khách sáo thế chứ."
"Ông Tống à, hôm nay chúng ta phải uống mỗi người hai ly mới được!"
"Thế thì coi như hòa đi!" Bố của Kỷ Dạ Bạch kiến nghị, hai ông cụ lúc này mới cùng nhất trí.
Ninh Hề Nhi ngu người nhìn hai ông cụ, chẳng phải vừa rồi họ còn đang ầm ĩ muốn lật tung nhà lên hay sao? Sao giờ lại thân thiết như bạn chí cốt thế này?
Thế giới của người già thật khó hiểu!
Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi, Ninh Hề Nhi không hiểu nhưng hắn hiểu.
Đánh cờ chỉ là giả, tàn nhẫn vô tình bán cháu trai mới là thật!
Ông nội hắn bán đứt hắn để đổi lại một cháu dâu dễ thương ư? Ông cụ Tống có thêm một cô cháu gái, lại được mua một tặng một khuyến mãi thêm hắn, hai người có thể không vui vẻ sao?
/(ㄒoㄒ)/~~ Cháu đâu phải là hàng hóa để các ông giao dịch mua bán như thế!