Ninh Hề Nhi bó tay không biết làm sao, cô liếc nhìn sang Kỷ Dạ Bạch.
Lúc này, trên khuôn mặt điển trai của Kỷ Dạ Bạch dường như đang viết: Mất niềm tin vào xã hội…
Sớm biết thế vừa rồi cô đã không nhắc tới rồi…
Khụ khụ khụ…
"Cháu biết rồi, để cháu thu dọn đồ đạc rồi cùng Kỷ Dạ Bạch về nhà." Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn nói.
Ông cụ Tống và ông cụ Kỷ lập tức sốt ruột hối thúc.
"Đồ đạc có nhiều không? Sao có thể để cháu thu dọn đồ đạc chứ? Ông tới giúp cháu nhé! Cháu ở đó chờ ông đi!"
Ông cụ Tống không chịu thua kém hừ một tiếng, cái ông già này còn muốn so kè xem ai cưng Hề Nhi hơn à?
Nằm mơ giữa ban ngày!
"Cục cưng, ông ngoại tới đón cháu! Cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để mệt người đấy!"
Hai ông cụ tranh cãi tới nảy lửa ở đầu dây bên kia, Kỷ Dạ Bạch giật lấy điện thoại rồi u ám nói một câu, "Không ai có thể tới đón cháu à?"