Những giọt nước mắt nóng hôi hổi của Đổng Cận Sinh tí tách rơi trên mu bàn tay của Đổng Anh Lạc.
Đổng Anh Lạc sững sờ nhìn cậu ta, ngay cả đau đớn ở chân cũng quên mất.
Đổng Cận Sinh quỳ trên mặt đất, miệng lẩm bẩm, "Người tốt với mình nhất, là Hề Nhi…"
Đổng Anh Lạc vung tay tát lên mặt cậu ta, "Em tỉnh táo lại đi! Chị mới là chị ruột của em!"
Một tiếng cười giễu cợt bỗng vang lên.
Kỷ Dạ Bạch nhìn cô ta bằng ánh mắt vô tình, "Ngay cả em trai ruột của cô cũng quay lưng với cô rồi, Đổng Anh Lạc, cô nói đi, có phải cô bảo cậu ta ra tay với Hề Nhi không?"
"Không phải tôi…" Nước mắt Đổng Anh Lạc rơi như mưa, "Dạ Bạch, chúng ta là bạn bè mà! Chân của tôi đau nhức lắm! Máu chảy nhiều lắm, mau cứu tôi với, tôi sắp chết rồi…"
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn chân cô ta rồi nói, "Yên tâm, chưa cắt phải động mạch chủ, cô muốn chết chắc cũng khó đấy."