Kỷ Dạ Bạch kéo Ninh Hề Nhi ra ngoài, vài người đang đứng trên boong tàu trò chuyện với nhau, nghe thấy một câu "cút đi" của hắn mà hoảng sợ tới mức vội vàng chạy tứ tán.
Gió sông thổi qua khiến Ninh Hề Nhi lạnh quá nên hắt hơi một cái.
"Tôi nói có sai chỗ nào à? Cậu kéo tôi ra đây là định làm gì?" Khi Ninh Hề Nhi đã tức lên rồi thì vô cùng cứng đầu, nói gì cũng không chịu nghe.
Kỷ Dạ Bạch bất đắc dĩ nói, "Cậu có não hay không vậy? Cậu nghe mà không hiểu ý tôi muốn nói hay sao?"
"Cậu nói xấu sau lưng tôi!"
Kỷ Dạ Bạch giữ chặt lấy bả vai Ninh Hề Nhi, cố nén suy nghĩ muốn quăng cô nhóc này xuống sông.
"Dừng tay lại!" Đúng lúc đó, Cung Tu chạy tới, "Kỷ Dạ Bạch, cậu bình tĩnh đã!"
Tuy anh ta không thích Ninh Hề Nhi nhưng không có nghĩa là anh ta có thể trơ mắt nhìn Kỷ Dạ Bạch bắt nạt cô.
Ninh Hề Nhi cảm động đến mức khóe mắt rưng rưng, "Cung Tu..."