Đổng Anh Lạc càng nói càng hăng, "Dạ Bạch, cậu gầy đi nhiều quá... tớ nhìn cậu thế này mà đau lòng lắm..."
Cô ta đưa tay ra muốn vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của Kỷ Dạ Bạch nhưng lại bị hắn tránh né, làm cô ta trở nên thật lúng túng.
Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch vang lên, "Đừng đụng vào tôi."
"Xin lỗi cậu... tôi nghĩ là cậu sẽ không để ý nếu tôi đụng chạm." Đổng Anh Lạc khẽ cúi đầu, tỏ ra dịu dàng và yếu ớt, dáng vẻ này rất có thể kéo được lòng thương hoa tiếc ngọc của cánh đàn ông.
Kỷ Dạ Bạch nghiêng mặt nhìn về phía Ninh Hề Nhi. Cô siết nắm tay, bạnh quai hàm ra đầy tức giận nhưng lại giả vờ như không quan tâm đến hai người, cứ nhìn chằm chằm bồn hoa ngoài cửa sổ, song ánh mắt hung dữ của cô lại như muốn phá tan cái bồn hoa đó ra.