Mãi đến khi trên da thịt trắng nõn phủ kín dấu hôn thì Kỷ Dạ Bạch mới thỏa mãn ngẩng đầu lên. Ninh Hề Nhi nghiêng người chôn mặt trong gối, ở góc nghiêng này chỉ thấy được hàng mi dài đang run rẩy của cô, từ mặt đến cổ và lỗ tai đều đỏ bừng.
Thấy Kỷ Dạ Bạch dừng lại, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ trách móc, "Anh buông em ra, nếu không thì em... em sẽ giận đấy!"
Kỷ Dạ Bạch vui vẻ nhéo lên mai má mềm mại của Ninh Hề Nhi, "Nào, thử giận cho anh xem nào!"
Đồ khốn này!
Ninh Hề Nhi tức giận cắn lên tay hắn.
"Shh..." Kỷ Dạ Bạch không nhịn được hít sâu một hơi.
Cô nhóc này cũng ghê gớm ra trò.
"Quên không bảo em, anh đây vừa đi toilet nhưng chưa rửa tay." Kỷ Dạ Bạch nghiêm túc nói dối.
Ninh Hề Nhi vội nhả tay hắn ra, trong mắt mờ đi vì hơi nước, còn phun nước bọt mấy lần.