Ninh Hề Nhi ngẩn người mất hai giây mới phản ứng lại được.
"Ừm... chờ cả hai chúng ta trưởng thành rồi mới nắm tay được."
Kỷ Dạ Bạch bực mình nghiêng mặt đi, lần này là quyết không thèm để ý đến Ninh Hề Nhi nữa luôn.
Đã hai năm rồi mà thậm chí hắn còn chưa nắm được tay Ninh Hề Nhi nhi! Đúng là vô dụng hết chỗ nói!
Ninh Hề Nhi nhịn cười đau cả bụng, cảm thấy như tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã biến mất rồi. Bất kể thế nào thì giờ Kỷ Dạ Bạch cũng đã thoát khỏi nguy hiểm. Như vậy cũng tốt, rất tốt.
Ninh Hề Nhi lấy sách bài tập từ trong túi xách ra rồi nằm bò lên giường bệnh làm bài tập, Kỷ Dạ Bạch không nhịn được mà quay ra lén nhìn cô, thấy cô nhíu mày cắn bút thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Không biết làm à?"
"Ừm..." Ninh Hề Nhi cằn nhằn, "Khó kinh đi được, giáo viên nào ra đề bài này cũng ác quá đi."
"Đưa đây cho anh xem thử xem nào." Kỷ Dạ Bạch nói.