Kỷ Dạ Bạch vẫn bình chân như vại với ánh mắt đầy lạnh nhạt, "Ông chủ Trần, lâu ngày không gặp rồi."
Trông Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh đến lạ thường, dường như người bị gí súng vào đầu không phải hắn vậy.
"Cậu Kỷ có trí nhớ tốt thật, chỉ cần gặp một lần là sẽ nhớ mãi không quên."
Tên đàn ông đeo vòng vàng bỗng cười gằn, "Thật đúng là trùng hợp, vốn dĩ ông đây chỉ muốn tìm vài tên chức cao quyền trọng của công ty này để tính sổ, ai ngờ lại bắt trúng con cá lớn thế này! Anh trai mày hại công ty tao phá sản, khiến tao rơi vào bước đường nhà tan cửa nát, hôm nay để tao đụng phải mày coi như ông trời có mắt, tao sẽ cho anh trai mày nếm trải cảm giác đau đớn vì mất đi em trai!"
Mí mắt Kỷ Dạ Bạch chẳng chớp lấy một cái, tế bào não của hắn đang hoạt động hết công suất nhằm tính toán kế sách ứng phó với tình huống trước mắt.