"Dạ, là em ạ."
Hàn Nại Sâm nói rất nhỏ, xen lẫn là những tiếng ho khan, cảm giác như đang cố hết sức để nói chuyện."
"Ủa? Không phải là em chuyển trường rồi sao? Sao số điện thoại này lại của nước ngoài vậy?" Ninh Hề Nhi đã phát hiện điểm kì quái.
Hàn Nại Sâm cười khổ một tiếng, "Chị Hề Nhi, chuyện đó em sẽ nói chị sau, Miêu Miêu có ở đấy không ạ?"
"Hình như em ấy đang uống sữa, để chị gọi giúp em." Ninh Hề Nhi hét to, "Miêu Miêu, ra nghe điện thoại!"
"Ra đây!" Giọng nói ngọt ngào mềm mềm của Miêu Miêu vang lên, Miêu Miêu buồn bực chạy lạch bạch từ trên lầu xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to, "Là điện thoại của papa hả chị? Papa có mua cho Miêu Miêu kẹo que hơm?"
Hàn Nại Sâm ở bên kia đầu điện thoại nghe thấy giọng nói của Miêu Miêu, hốc mắt liền đỏ lừ.
Đôi tay nhỏ bé ôm chặt ngực trái.
Bên trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đang chờ cậu bé.
Bà Hàn tựa vào ông Hàn, đã khóc không thành tiếng.