Trong hành lang, ngọn đèn màu cam yên ả chiếu xuống, tựa như mặt nước ôn hòa tĩnh lặng.
Còn bầu không khí lúc này lại bắt đầu dậy lên từng cơn sóng ngầm dữ dội.
Đổng Anh Lạc quan sát sắc mặt mà thăm dò, không đợi Kỷ Dạ Bạch ra tay, cô ta đã lùi về phía sau trước, bày ra dáng vẻ thảng thốt lúng túng: "Dạ Bạch, cảm ơn cậu… Nếu không nhờ cậu, chỉ sợ tôi cũng ngã sấp xuống đất…"
"Ha ha…" Ninh Hề Nhi bật cười mấy tiếng, hoàn toàn tỏ rõ ý giễu cợt.
Kỷ Dạ Bạch nhíu chặt mày, con nhỏ kia, chắc sẽ không hiểu lầm hắn chứ?
Đổng Anh Lạc mừng thầm trong lòng, cô ta vốn tới cửa hàng này để làm thêm, dù sao cũng chỉ là làm cảnh thôi.
Làm công hai ngày, để người khác chụp vài tấm ảnh up lên Tieba, xây dựng hình tượng nhà nghèo vượt khó đi làm thêm kiếm tiền.
Không ngờ cô ta lại gặp ngay Kỷ Dạ Bạch đứng chờ người sẵn ở đây.
Bọn họ ở trong phòng chơi trò chơi, cô ta vẫn luôn đứng bên ngoài nghe trộm.