Kỷ Dạ Bạch trừng mắt lườm cô, cô liền dùng bàn tay nhỏ nhắn bịt ngay miệng lại, đôi mắt to tỏ vẻ vô tội chớp chớp.
"Cậu Kỷ, không phải là cậu không làm nổi đó chứ?" Ngôn Dịch Thâm khiêu khích, Kỷ Dạ Bạch vênh mặt, cao ngạo nói: "Không phải chỉ là hát thôi à! Anh đây hát được hết!"
Hắn bình tĩnh chọn một bài hát tiếng Anh, tay cầm micro lên, ánh đèn rọi từ trên cao xuống, đổ bóng trên sườn mặt nghiêng anh tuấn.
Một bài hát được hát ra, thật ra thì nghe cũng rất ổn.
Bởi vì giọng của hắn rất êm ả lọt tai, bộ dạng tập trung chăm chú lại vô cùng mê hoặc người ta, được thêm không ít điểm cộng.
Cơ mà… Cái gọi là chỉn chu đúng nhịp, lại chẳng thể khá khẩm hơn là bao.
Ninh Hề Nhi ôm bụng, cười gập cả người lại.
Những người khác cũng phải nhịn cười vô cùng vất vả.
Trò chơi tiếp tục…
Lần này, kim chỉ về phía Ngôn Dịch Thâm.
"Tôi hỏi tôi hỏi, để tôi hỏi!" Tiêu Hi Thần giơ tay, nói: "Anh thích nhất hình mẫu nào?"