Ninh Hề Nhi khó có thể tưởng tượng nổi, không phải Hiệu trưởng bảo cô ta viết ba nghìn chữ thôi à, cô ta viết ba mươi nghìn chữ làm gì thế?!
Đổng Anh Lạc hướng về phía Ninh Hề Nhi cúi gập người 90 độ: "Bạn Ninh, mong cô tha thứ cho tôi! Tôi biết lỗi rồi!"
"Đậu xanh, cái cô này không mắc bệnh gì chứ?" Thành Du Nhiên khó bề tưởng tượng, quay sang hỏi Tiêu Hi Thần.
Tiêu Hi Thần đờ đẫn đáp: "Tôi cũng không hiểu nổi..."
Cảm giác như... Đổng Anh Lạc chẳng hề giống Đổng Anh Lạc chút nào, cô ta sao có thể cam tâm nói xin lỗi chứ?
Ninh Hề Nhi yên lặng trầm mặc một hồi, nhận lấy thư của cô ta: "Cô đi đi."
Đổng Anh Lạc cười phá vỡ tĩnh lặng: "Cảm ơn cô..."
Cô ta nhẹ nhàng cất bước rời đi, mọi người trong lớp S trố mắt nhìn nhau, ai cũng hơi mộng mị khó tin.
Ninh Hề Nhi lật chồng thư, lời viết ra ngược lại thật đúng là thâm tình da diết, tình cảm dạt dào.
Hừ.