Ninh Hề Nhi cụp mắt nhìn xuống, hàng lông mi khẽ lay động.
"Tại sao bố không hỏi con, vì sao lại trở về? Con sống có ổn hay không? Có ốm đau gì không? Có bị thương ở đâu không? Con đánh Lục Chanh có nguyên nhân gì không?" Một loạt những câu chất vấn được cô đưa ra, Ninh Hề Nhi khó chịu ôm ngực.
Không thể khóc... Không được khóc...
Vì một người cha như vậy mà khóc, thật không đáng chút nào!
Ninh Cảnh Thâm bị truy hỏi đến bối rối, trong lòng nảy sinh cảm giác uy nghiêm của người làm cha bị khiêu khích, thái độ của ông ta càng thêm tồi tệ hơn: "Mặc kệ là nguyên nhân gì đi! Con đánh người là không đúng!"
"Bố chỉ biết mắng con! Bố có chịu tìm hiểu những chuyện vừa xảy ra kia một chút nào không đó?" Tiếng Ninh Hề Nhi khàn khàn, át lên tiếng khóc nức nở, thu hút ánh nhìn của người giúp việc.
Cô Hai làm sao vậy?
"Được thôi, con nói đi, chuyện gì đã xảy ra!"