"Ai phái cô tới?" Kỷ Dạ Bạch nhìn xuống mà tra hỏi, hệt như bậc vua chúa ngự trên ngôi cao.
Lục Chanh cắn răng, cô ta vốn rất trung thành với Lục Thanh Hà, bèn cắn răng chịu đựng cơn đau nhức: "Không ai sai khiến tôi cả, tôi... Tôi không thích cô Ninh, lại có thù hận với cô ta, nên mới động tay động chân với cô ta."
Kỷ Dạ Bạch đột nhiên bật cười, nụ cười kia lạnh buốt thấu xương, lại chẳng chạm nổi đến đáy mắt của hắn.
"Đập nát luôn chân cô ta đi."
Kỷ Dao không nói lời nào, bẻ gãy cả tay lẫn chân!
Lục Chanh kêu rên càng thê thảm hơn!
Thế nhưng tất cả mọi người trong phòng, chẳng có một ai thương xót cho cô ta.
Dám giam giữ cô Ninh, tra tấn cô Ninh, thậm chí còn có ý đồ làm cho cô Ninh tàn phế...
Một người phụ nữ nham hiểm thủ đoạn độc ác như vậy, để cô ta nếm chút đau khổ là chuyện đương nhiên!