Kỷ Dạ Bạch bấm gọi điện thoại cho cô, giọng nữ máy móc của hệ thống liền truyền đến: Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Con ngươi như mực đen thăm thẳm hiện lên vẻ đau thương, rồi chớp mắt đã bị hắn che giấu kĩ càng.
Hề Nhi của hắn, không cần hắn nữa sao?
…
Nước G. Thành phố Lạc Lan.
Đôi mắt trong veo của Ninh Hề Nhi linh động liếc nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
"Cô Ninh, mời đi theo tôi." Trợ lý của Lục Thanh Hà - Lục Chanh, một người phụ nữ cao 1m70, mang đai đen môn Taekwondo - nói với cô.
Lục Thanh Hà nói dễ nghe thật đấy, miệng bảo là cắt cử người tới chăm sóc cô, nhưng Ninh Hề Nhi hiểu rõ, Lục Chanh này được cử tới là để trông chừng cô.
Nếu ra tay hành động, Ninh Hề Nhi không hề có lợi, cô đành gật nhẹ đầu vờ như thuận theo, cùng cô ta bước lên một chiếc xe MPV màu đen.
Xe đỗ ngay trước một khu nhà, có một khu sân cỏ và vườn hoa kèm theo, cảnh sắc xung quanh coi như không tệ.