"Mắt híp đẹp trai quá, vừa cao ráo, vóc dáng lại đẹp... U hu hu..."
Hai mắt Ninh Hề Nhi biến thành hình trái tim, khen ngợi Ngôn Dịch Thâm hết lời. Cô đâu nào biết vẻ mặt cậu Hai nào đó đã đen như than!
Ngôn Dịch Thâm nhìn thấy Ninh Hề Nhi, liền nở nụ cười ấm áp với cô, đôi mắt gã híp lại. Vào lúc này nhìn gã như một đấng thiên sứ ấm áp có năng lực chữa trị tất cả mọi vết thương.
"A..." Các cô gái điên đảo, hú hét ầm ĩ cả lên.
A a a! Nhìn gã thật giống một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh!
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật, đặt Ninh Hề Nhi xuống mặt đất, kéo cổ tay cô, "Đi theo anh nào."
"Không đi... Em muốn ngắm thêm một lúc nữa..." Ninh Hề Nhi lắc lắc cánh tay Kỷ Dạ Bạch làm nũng, khiến trán Kỷ Dạ Bạch nổi đầy gân xanh.
Tên mắt híp chết tiệt kia đẹp trai bằng mình hả? Có cao bằng mình không? Dáng người đẹp bằng mình á?
Có hay không?! Hả?!