Nguyễn Tây Hạ mặt mày rạng rỡ, dáng vẻ say rượu lại càng quyến rũ hơn bình thường.
"Bởi vì, muốn nhìn thấy anh và Lương Thiên Lý trở mặt thành thù…" Cô mỉm cười quyến rũ, nói bằng chất giọng trong trẻo êm tai, rồi thành thạo nhả khói.
Kỷ Dạ Mặc nheo mắt: "Em muốn như vậy thôi sao?"
"Hửm?"
Kỷ Dạ Mặc vứt điếu thuốc lá xuống đất, dập tắt bằng đôi giày da màu đen, tay kia cướp lấy điếu thuốc trong miệng Nguyễn Tây Hạ. Dưới ánh mắt kinh ngạc sững sờ của Nguyễn Tây Hạ, Kỷ Dạ Mặc đè mạnh cô lên cửa xe, một nụ hôn ập xuống!
Trong nháy mắt, Nguyễn Tây Hạ chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng!
Kỷ Dạ Mặc cạy mở môi răng cô ra, mạnh mẽ chiếm đoạt, giống như đang xâm lược, chinh phục...
Bàn tay to giữ chặt vòng eo nhỏ gầy không đủ một nắm tay của cô, không cho cô có cơ hội giãy giụa.
Mùi thuốc lá truyền qua khoang miệng, dây thần kinh dường như cũng rung động theo...