Hừ! Vừa dỗ ngon dỗ ngọt xong quay ra đã chê cô ngốc rồi?
Cái tên ác ma hay thay đổi này! Hừ!
"Chê em ngốc thì anh đi mà tìm một cô bạn gái thông minh đi!"
Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch lập tức sa sầm: "Không cho phép nói những lời như vậy nữa!"
"Vì sao? Ưm... ưm..."
Cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại, Kỷ Dạ Bạch đè người lên ghế sofa hôn sâu...
"Bởi vì phụ nữ thông minh trên đời này rất nhiều, nhưng bọn họ đều không phải là Hề ngốc của Đại Bạch."
Dường như Ninh Hề Nhi đã nghe thấy một câu như vậy, nhưng khi cô muốn xác nhận thì Kỷ Dạ Bạch lại không cho cô cơ hội, nụ hôn càng sâu hơn...
Một lúc lâu sau, Kỷ Dạ Bạch mới thỏa mãn kết thúc nụ hôn này.
Hắn mở hòm thuốc ra, bôi thuốc lên vết thương trên cổ Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi thở hổn hển, tức giận trừng nhìn Kỷ Dạ Bạch: "Lần sau có thể đừng hôn lâu như vậy không!"
Kỷ Dạ Bạch chê cười: "Bản thân em không biết lấy hơi còn trách người khác à? Heo."