Trong lòng Lục Thanh Hà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, bà ta còn chưa hành hạ Ninh Hề Nhi đủ, nhà họ Kỷ lại muốn đón cô đi!
Nhưng ngoài mặt bà ta vẫn dịu dàng nói: "Vậy thì giao Hề Nhi cho mọi người... Chuyện hợp tác..."
Nói rồi ánh mắt bà ta nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch đầy hàm ý.
Ninh Hề Nhi thật sự cạn lời, chuyện này có khác gì bán con gái chứ?
"Giờ thì em biết bà ta rốt cuộc là người thế nào rồi chứ?" Bên tai vang lên giọng nói nhỏ nóng bỏng của Kỷ Dạ Bạch, hắn khống chế giọng chỉ đủ cho cô nghe được.
Ninh Hề Nhi cười tự giễu, chỉ cảm thấy cả tâm hồn và thể xác đều mỏi mệt.
"Người nên đi không phải là tôi." Giọng nói trong trẻo ấm áp vang lên, khiến tất cả mọi người có mặt đều giật mình!
Ninh Hề Nhi nói vậy là có ý gì? Không muốn đi cùng nhà họ Kỷ sao?
Lục Thanh Hà đảo mắt, thân thiết nói: "Nếu con không muốn đi thì đừng đi nữa! Mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt!"