Kỷ Dạ Bạch nghiêm túc nói: "Tất! Cái gì cũng thấy rồi."
Ninh Hề Nhi: ...!!
Mặt cô đỏ như tôm hấp, cô hung dữ đạp cho Kỷ Dạ Bạch một phát: "Không biết xấu hổ!"
"Ui..." Đạp thật à! Kỷ Dạ Bạch bĩu môi: "Anh đây còn không chê em nhỏ, em lại dám chê anh không biết xấu hổ?"
Tuy rằng của con nhóc này không hề nhỏ chút nào...
"Kỷ Dạ Bạch!" Ninh Hề Nhi giận dữ gọi tên Kỷ Dạ Bạch, lại bị hắn đùa giỡn: "Tức giận à? Có bản lĩnh thì cắn anh đi, cắn anh đi!"
Đầu ngón tay thon dài của hắn vuốt ve cằm cô cứ như đang đùa với mèo vậy.
Grừ! Chuyện này mà còn nhịn được thì còn chuyện gì không nhịn được nữa! Ninh Hề Nhi ôm lấy tay hắn, cắn mạnh xuống!
Trong phòng thay quần áo vang lên tiếng kêu rên thảm thiết của cậu Hai nào đó...
…
Kỷ Dạ Bạch đưa Ninh Hề Nhi về đến cửa nhà, trên tay hắn vẫn còn in vài dấu răng rõ rệt.