Giọng nói vô lại lười biếng ấy lại khiến tất cả mọi người ở hiện trường sợ đến mức ngây cả ra.
Có người lắp bắp nói: "Cậu, cậu Kỷ... sao sao sao cậu có thể đánh con gái được chứ?"
Hai tay Kỷ Dạ Bạch đặt sau gáy, hắn nhếch môi vẻ gian xảo và ngang ngược: "Tôi đánh người không phân biệt nam nữ, chỉ chia thành hai loại có hèn hạ hay không."
Đổng Anh Lạc ngồi trên mặt đất vẻ mặt thoắt xanh thoắt trắng, móng tay ấn sâu vào lòng đất...
Kỷ Dạ Bạch đang nói cô ta hèn hạ?
"Đại Bạch..." Ninh Hề Nhi ngây người nhìn Kỷ Dạ Bạch xuất hiện như thần tiên giáng trần, còn chưa kịp phản ứng.
Roạt!
Chiếc áo khoác đồng phục kiểu nam trùm lên đầu Ninh Hề Nhi.
"Mặc áo vào." Giọng ra lệnh không cho phép bất kỳ ai phản bác.
Chết tiệt, người con gái mà đến hắn cũng không nỡ nặng lời lại bị Đổng Anh Lạc dùng thủ đoạn thấp kém như vậy bắt nạt!
Kỷ Dạ Bạch như đế vương trên cao liếc nhìn Đổng Anh Lạc bằng nửa con mắt: "Diễn đi, sao không diễn nữa?"