Cô đặt đồ vật trong tay lên bàn, sau đó cầm phong thư kia lên.
Phong bì màu xanh da trời, dán miệng thư lại bằng một trái tim màu hồng, bên ngoài viết bốn chữ "Ninh Hề thân mến".
Ninh Hề Nhi nhìn một cái đã nhận ra, nét bút mạnh mẽ, rồng bay phượng múa này là của Kỷ Dạ Bạch.
Cô than thở, "Thời đại nào rồi mà còn viết thư..."
Cô mở phong thư ra, bên trong là một lá thư màu hồng.
Nội dung như sau:
Bé heo ngốc nghếch nhất toàn thế giới:
Là em nói, có điều gì không nói ra được bằng lời, thì có thể viết lại để nói cho em.
Khụ khụ, anh đây đành miễn cưỡng nói với em một vài chuyện.
Em đúng là ngốc! Hồi còn đi mẫu giáo, người khác bắt nạt em, em chỉ biết khóc nhè, ngay cả đi mách cô giáo cũng không biết. Lần nào anh đây cũng phải ra mặt vì em. Lớn rồi vẫn không cho người ta bớt lo! Em không thể thông minh hơn một chút sao?