Cung Tu đau khổ nhắm mắt lại, lúc hắn mở mắt ra, trong con mắt đào hoa của anh ta tràn đầy thất vọng.
"Mẹ bắt cô ấy coi mẹ là mẹ, nhưng mẹ lại không coi cô ấy là con gái của mẹ. Mẹ, không phải con làm mẹ thất vọng, là mẹ làm con cảm thấy rất thất vọng."
Anh ta đi ra khỏi thư phòng, để lại Lục Thanh Hà kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Cung Tu tắm rửa xong bèn đi xuống tầng dưới hâm nóng sữa cho Ninh Hề Nhi.
Anh ta lên tầng, gõ cửa.
Ninh Hề Nhi mở cửa ra, anh ta đưa cốc sữa cho cô, "Em uống chút sữa đi, tốt cho giấc ngủ lắm."
"... Cảm ơn." Ninh Hề Nhi nhận cốc sữa, tóc cô vẫn còn ẩm, đôi mắt sáng bóng như vừa được nước gột rửa, Cung Tu nhìn thấy mà khó chịu.
Anh ta bị kẹp giữa Lục Thanh Hà và Ninh Hề Nhi, bản thân anh ta cũng không hề dễ chịu.
"Sau này có xảy ra chuyện gì thì hãy đến tìm tôi đầu tiên, tôi sẽ che chở cho em." Anh ta nhẹ giọng thốt ra câu này.
"..."