"Cung Tu, tôi xin anh, anh có thể đừng tự cho mình là anh trai của tôi được không? Mẹ của tôi chỉ có một người duy nhất là Tống Vị Ương, tôi không có bất cứ anh chị em nào cả!"
Giọng Ninh Hề Nhi khàn khàn nức nở, bây giờ cô không dám tin ai nữa.
Lục Thanh Hà đối xử với cô như vậy, Cung Tu lại chạy đến giúp cô, cô thật sự không phân biệt được được anh ta đang thật lòng hay đang đóng kịch nữa.
Cô thà duy trì khoảng cách với anh ta còn hơn phải suy đoán ý nghĩ của anh ta.
Thái độ của Cung Tu rất kiên quyết, "Tôi nói em là em gái của tôi thì em chính là em gái của tôi! Bây giờ tôi cho em hai lựa chọn, một là tôi tìm với em, hai là tôi đưa em về nhà. Tự em chọn đi!"
Đôi mắt của Ninh Hề Nhi mở lớn, bên trong mờ mịt ánh lệ, vừa vô tội vừa bất lực.
Cô không thể về nhà, bằng không nhân viên vệ sinh đến dọn rác đi thì cô sẽ không tìm được tranh của mẹ nữa!
"Là mấy bức tranh sơn dầu... Di vật của mẹ tôi..." Cô lẩm bẩm.