Kỷ Dạ Bạch chậm rãi híp mắt lại, hơi thở lạnh lẽo nháy mắt bao phủ quanh người hắn.
Lục Thanh Hà túm tay Ninh Hề Nhi, tư thế phải trực tiếp đưa người đi, bà ta cao hơn Bà Kỷ, lại đi một đôi giày cao gót hơn 8cm, từ trên cao nhìn xuống Bà Kỷ, "Tôi đưa con gái tôi đi, hợp tình hợp pháp hợp lý!"
"Buông tôi ra, tôi không về nhà với bà..." Tay Ninh Hề Nhi đau như sắp bị bẻ gãy, mặt cô trắng bệch không còn chút máu.
Không biết Lục Thanh Hà này hận cô biết bao nhiêu mà dùng hết mười phần sức lực, Ninh Hề Nhi thật sự không thể vùng ra khỏi bà ta được.
Ông Kỷ còn đeo tạp dề, lạnh mặt nói, "Bà Lục, Hề Nhi có quyền tự chủ quyết định sống ở chỗ nào, bà không cần ép buộc người khác!"
"Ha ha..." Lục Thanh Hà cười lạnh, "Nó vẫn còn là trẻ vị thành niên, người giám hộ trên quy định là tôi, tôi có quyền giám sát nó!"
Bà Kỷ cực kì tức giận, người đàn bà này tại sao có thể vô liêm sỉ đến vậy?