Tên ác ma này đúng là không khách khí chút nào!
Ninh Hề Nhi vô tội nói, "Được rồi được rồi, đừng dọa anh trai em nữa, anh ấy nhát gan lắm, bây giờ đang sợ run người đấy."
Miêu Miêu bẹp miệng, "Anh trai bẽ mặt quá, xấu hổ xấu hổ chưa kìa!"
Kỷ Dạ Bạch: "...!"
"Kỷ Dạ Tinh! Bắt đầu từ hôm nay, trong vòng một tháng sắp tới anh sẽ không mua kẹo cho em nữa!" Kỷ Dạ Bạch nghiến răng đe dọa.
Miêu Miêu lè lưỡi làm mặt xấu, "Anh không mua thì anh Thâm Thâm sẽ mua cho em thôi."
Cô bé nhấc cái lồng trong tay, Kỷ Dạ Bạch thận trọng lùi về phía sau một bước, va vào Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi nổi lòng trêu đùa, cô kiễng chân lên, xoa tóc hắn, "Đại Bạch, đừng sợ, trốn phía sau em đi..."
Mặt Kỷ Dạ Bạch khó coi vô cùng, Ninh Hề Nhi thầm thích thú trong lòng, ha ha, không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay!
"Ai sợ chứ? Anh đây đâu có sợ!"
"Ồ, thật hả?" Ninh Hề Nhi nhanh tay cầm lồng chuột hamster, "Không sợ thì anh vuốt nó một cái xem sao."