"Chị Hề Hề, em đặt tên cho meo meo rồi đó! Em gọi nó là Sữa Bò!" Miêu Miêu ríu rít nói, hai mắt cô bé sáng long lanh, mắt cười híp lại thành hình trăng khuyết.
Kỷ Dạ Mặc thở dài, âm thầm cười khổ.
"Sữa Bò? Cái tên này hay thật đấy, Miêu Miêu thật lợi hại!" Ninh Hề Nhi khen ngợi, cô đánh mắt nhìn con mèo tai cụp, toàn thân nó trắng muốt, con ngươi tròn xoe, cái lưỡi phấn hồng liếm quanh mép, trông vừa vô tội vừa đáng yêu.
Miêu Miêu cười hi hi, "Mèo của nhà Thâm Thâm màu đen, gọi là Oreo!
"Phì..."
Sữa Bò? Oreo?
Hai bạn nhỏ này thật là ân ái đó.
"Có Sữa Bò rồi thì Tiểu Bạch phải làm sao đây?"
Ninh Hề Nhi có chút khổ não về vấn đề này.
Tiểu Bạch là một con hamster Miêu Miêu nuôi.
Mèo bắt chuột là bản năng, nếu nuôi Sữa Bò thì "an toàn tính mạng" của Tiểu Bạch là một vấn đề đây.
Miêu Miêu cười xấu xa, "Em phải mang Tiểu Bạch đi hỏi anh trai!"
Cô bé thuộc phái hành động, ngay lập tức cầm cái lồng chạy xuống lầu.