"Anh nghĩ anh là ai mà muốn em đi là em phải đi theo anh?" Ninh Hề Nhi giống như mèo xù lông, vùng vẫy rút tay lại.
Kiều Nam Thành càng lo lắng càng nói lắp: "Cậu, cậu hiểu lầm rồi, không... không phải... như cậu nghĩ đâu..."
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng liếc nhìn cậu ta: "Đây là việc của anh đây với Ninh Hề Nhi, không cần cậu phải giải thích!"
Kiều Nam Thành nghẹn lời, rũ mắt xuống, ngay cả hàm dưới cũng căng cứng cả lại.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Tránh ra!" Một câu ra lệnh vang lên, mọi người xung quanh lập tức tản ra hai bên. Kỷ Dạ Bạch khụy gối vác Ninh Hề Nhi lên vai, mặt không chút biểu cảm đi ra ngoài.
"Này này, Kỷ Dạ Bạch, anh thả em xuống..."
Không thèm điếm xỉa gì tới tiếng hét của cô nhóc này, Kỷ Dạ Bạch sải bước, vác cô tới nhà để xe.
Hắn mở cửa sau xe, thô lỗ ném Ninh Hề Nhi vào trong, vóc người cao lớn ấp nóng lập tức bao phủ cô.
"Giải thích cho anh nghe."