"Đánh hay quá, cô Ninh đúng là đa tài đa nghệ!"
"Người còn đẹp hơn cả tiếng đàn nữa!"
"'Nghe cô Ninh đánh đàn đúng là một kiểu hưởng thụ!"
"..."
Lục Thanh Hà và Lục Cẩm Cẩm đen mặt. Ninh Hề Nhi chọn một khúc nhạc vô cùng quen thuộc, độ khó của khúc nhạc này là rất thấp, ngay cả những người mới học cơ bản cũng có thể dễ dàng chơi được.
Nhưng Ninh Hề Nhi lại đàn ra được khí chất và cảm xúc, khiến người ta bỏ qua sự dễ dàng của bản nhạc này mà chú ý đến âm nhạc và bản thân người chơi đàn.
Lục Thanh Hà và Lục Cẩm Cẩm đã không được thấy Ninh Hề Nhi bẽ mặt, ngược lại còn khiến cô được khách khứa trong cả đại sảnh chú ý.
Kỷ Dạ Bạch nhìn hai người tự bê đá đập vào chân mình mà buồn cười vô cùng, đúng là chán sống rồi mới dám bày mưu tính kế bắt nạt người của hắn!
Lục Cẩm Cẩm vẫn chưa từ bỏ ý định, thì thầm vài câu bên tai Lục Thanh Hà. Bà ta khẽ gật đầu, "Cháu cứ yên tâm mà làm đi, Cẩm Cẩm, dì luôn luôn đứng về phía cháu và ủng hộ cháu."