"Anh Dạ Bạch!" Lục Cẩm Cẩm vừa õng ẹo gọi tên Kỷ Dạ Bạch vừa xách váy nhảy nhót đến bên người hắn.
Kỷ Dạ Bạch mặc một bộ vest đen để hợp với Ninh Hề Nhi, trông hắn đẹp đẽ như một vị thần trong truyện cổ, khí chất lạnh lùng cao quý khiến người ta chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn mà không dám đến gần.
Lục Cẩm Cẩm ngắm góc nghiêng thần thánh của hắn như si như say, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh hơn.
Bỗng một tiếng cười kéo cô ta về hiện thực, Lục Cẩm Cẩm khó chịu nhìn Ninh Hề Nhi, "Cô cười cái gì?"
"Cười mấy người nực cười thôi mà."
Lục Cẩm Cẩm như ăn phải thuốc nổ, "Cô nói tôi nực cười đấy à?"
"Tôi có nói như vậy đâu, tự cô không biết mà vơ vào đấy chứ, tôi có thể làm gì cô cơ chứ?" Ninh Hề Nhi nhún vai với vẻ mặt vô tội.