Hôm đó, Kỷ Dạ Bạch luyện bóng xong với Đổng Cẩn Sinh như thường lệ, hai người cùng nhau ra khỏi phòng tập tennis.
Ánh tà dương kéo dài bóng của hai người, ráng chiều bao phủ vạn vật trong vầng sáng màu cam, Đổng Cẩn Sinh tỏ ra cực kì phấn khích.
Hôm nay, lần đầu tiên cậu ta thắng Kỷ Dạ Bạch!
"Đại ca! Em có phải thiên tài không!"
"Đại ca, nếu em đạt được giải nhất toàn quốc thì có thể cho chị gái em sống một cuộc sống tốt hơn đúng không?"
"Đại ca, lúc em đánh bóng có đẹp trai không? Sau này liệu có bạn nữ nào thích em không nhỉ?"
Thỉnh thoảng Kỷ Dạ Bạch sẽ "ừ" một tiếng, Đổng Cẩn Sinh cười ngoác cả miệng, lộ ra hàm răng đều trắng tinh.
"Đại ca, em muốn ăn thịt!" Nhắc đến thịt, Đổng Cẩn Sinh sáng mắt lên như một chú chó nhỏ.
Kỷ Dạ Bạch cười nhạo, "Đi, anh dẫn mày đi ăn."
"Vâng!"
Quán ăn hai người thường đến phải đi qua một ngã tư, đèn xanh sáng lên, Kỷ Dạ Bạch và Đổng Cẩn Sinh một trước một sau đi qua đường.