Đổng Cẩn Sinh cảm nhận được sự bài xích của Ninh Hề Nhi, tâm trạng cậu ta lập tức xấu đi, cậu ta cúi đầu buồn bã.
Màn hình điện thoại của Kỷ Dạ Bạch lại sáng lên, trong mắt hắn xẹt qua sự mỉa mai, hắn ấn nút nghe.
"Dạ Bạch, anh đối xử với em thế nào cũng được, nhưng anh không thể không quan tâm đến Cẩn Sinh. Anh đã quên nó vì anh nên mới..."
"Đổng Anh Lạc." Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, tỏa ra hàn ý, "Tốt nhất là cô đừng có giở trò với tôi!"
Nhịp tim của Đổng Anh Lạc đầu kia điện thoại vô cớ đập nhanh hơn. Cô ta vẫn miễn cưỡng giả bộ yếu đuối nói, "Anh nói gì vậy, em trai quan trọng nhất trong tim em, sao em dám lấy nó ra đùa giỡn với anh được chứ?"
Kỷ Dạ Bạch nắm chặt điện thoại.
Hắn đã không biết, lời của Đổng Anh Lạc, hắn có thể tin câu nào, hoặc là, toàn bộ lời cô ta nói đều là dối trá?
"Đổng Cẩn Sinh đang ở chỗ tôi." Kỷ Dạ Bạch nói đơn giản, "Tôi sẽ phái người đưa thằng bé về."