Hắn bước đi không nhanh không chậm, cả người căng thẳng, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Ninh Hề Nhi nín thở, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Chính vào lúc Kỷ Dạ Bạch đẩy cửa ra, điện thoại trong túi anh đột nhiên rung lên.
Kỷ Dạ Bạch cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy dãy số điện thoại trên màn hình, biểu cảm trên mặt hắn đổi thành lạnh lùng, hắn hờ hững ấn nghe, "Có chuyện gì?"
Tiếng khóc thút thít của Đổng Anh Lạc truyền ra từ điện thoại, "Kỷ Dạ Bạch, Cẩn Sinh mất tích rồi, anh đến giúp em tìm nó đi, hu hu... Anh đến với em đi, một mình em em sợ lắm..."
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng, "Tôi từng nói là đừng lấy thằng bé ra uy hiếp tôi."
Hắn mở cửa ra, một cậu bé ngồi chồm hổm trước tủ lạnh trong phòng khách ngấu nghiến gặm bánh mì, cậu ta trợn tròn mắt, đang đề phòng nhìn chằm chằm hắn!
Cạch…
Điện thoại trong lòng bàn tay hắn rơi xuống, Kỷ Dạ Bạch kinh ngạc.
Cậu bé kia nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch cũng ngây ra!