"Rượu trái cây?" Ninh Hề Nhi chớp mắt, đôi mắt to mơ màng ánh nước, "Ngon mà, em còn muốn uống nữa..."
Cô vươn tay muốn nắm lấy chiếc cốc, Kỷ Dạ Bạch nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
"Ngoan nào, không uống nữa được không?" Hắn nói chậm lại, dùng giọng điệu dịu dàng đến lạ thường.
"Chị dâu uống say rồi à?" Tiêu Hi Thần ngẩn ra.
Cung Tu cau mày, "Không phải cô ấy dị ứng với cồn sao, có nặng lắm không..."
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn Cung Tu, "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Hề Nhi. Ninh Hề Nhi ra sức vùng vẫy, "Thả em xuống! Đồ xấu xa! Hu hu hu... Đại Bạch ơi ở đây có người bắt nạt em..."
Kỷ Dạ Bạch đen mặt, nhưng vui một điều là lúc say cô nhóc này gọi tên hắn, điều đáng buồn là hắn lại chính là "đồ xấu xa" trong miệng cô!
"Nhị Hề, nghe lời nào. Em uống say rồi, về nhà với anh thôi." Kỷ Dạ Bạch nhẫn nại dỗ dành.
Ninh Hề Nhi nghiêm mặt nói với hắn, "Em không có say! Hứ, tôi nói cho mấy người biết một bí mật nha..."