Dì Trương, "Bố mẹ cháu chắc chắn rất lo lắng cho cháu, mau ăn cơm rồi về nhà đi!"
Yên lặng mất mấy giây, thiếu niên mới buồn bã nói, "Cháu không có bố mẹ..."
"Ôi?" Dì Trương sửng sốt mấy giây, cảm khái nói, "Đúng là một đứa trẻ đáng thương..."
Trong đôi mắt Ninh Hề Nhi lóe lên vẻ kinh ngạc, đúng lúc đối diện với ánh nhìn của thiếu niên nhìn qua.
"Xin lỗi." Cậu ta không tình nguyện nói, "Ăn cơm xong, tôi sẽ đi."
Ninh Hề Nhi ngẫm lại chính mình cũng không bị thương, có lòng tốt khuyên nhủ, "Không có bố mẹ, nhưng vẫn có người nhà mà đúng không? Về nhà đi, đừng để người khác lo lắng cho cậu."
Trong đôi mắt đen thùi của thiếu niên hiện lên nỗi thống khổ.
Cậu cố gắng ăn nhiều thêm mấy miếng cơm, vụng về cầm chén đũa thả xuống bồn rửa chén, kéo tóc, nói câu "Cảm ơn" với Ninh Hề Nhi trong phòng khách.
Dì Trương khuyên răn nói, "Đừng tiếp tục bắt nạt con gái, càng không thể tự tiện xông vào nhà của người khác!"