Thế giới giống như tĩnh lặng lại trong một giây.
Ngón tay cầm điện thoại di động của Ninh Hề Nhi hơi dùng sức đến mức tái nhợt.
"Đổng Anh Lạc, cô lại giở cái trò mèo gì đấy?"
Trong điện thoại, Đổng Anh Lạc khẽ cười giễu cợt, trong giọng nói còn ra vẻ làm bộ làm tịch, "Người giở trò là cô mới đúng, nếu không phải tôi rời đi một năm, cô cho là cô có thể thừa dịp mà xen vào, rồi có được Kỷ Dạ Bạch à? Bây giờ chẳng qua là, tôi đang đoạt lại người đàn ông của tôi thôi."
Bả vai Ninh Hề Nhi run rẩy, cô phát hiện, thế mà mình không phản bác lại được.
Chật vật cúp điện thoại, lông mi Ninh Hề Nhi cụp xuống, khóe mắt ửng đỏ.
Tiêu Hi Thần ý thức được sự tình không ổn, vội vàng nói, "Chị dâu, chị đừng tức giận! Anh kỷ có nỗi khổ riêng, anh ấy chắc chắn sẽ trở lại..."
"Nỗi khổ riêng gì?" Ninh Hề Nhi nhỏ giọng hỏi.