Ngày hôm sau.
Kỷ Dạ Bạch mạnh mẽ đánh bại đối thủ, tiến vào vòng thi đấu cuối cùng.
Ngày cuối cùng, trận chung kết.
Bởi vì là thi đấu theo kiểu khép kín, đám Ninh Hề Nhi không vào được nên đã hẹn gặp nhau ở thủy cung.
Thủy cung.
Ánh đèn phản chiếu lại trên thủy tinh trong suốt, rọi sáng cảnh vật đều trở nên nhiều màu sắc, đủ loài cá bơi qua bơi lại, vừa nên thơ lại vừa xinh đẹp.
Nhưng mà, ba tên tham ăn đều gí sát mặt vào kính thủy tinh, chảy nước miếng nghiên cứu con cá nào ăn ngon.
"Oa, con cá kia thật béo... hấp lên ăn ngon!"
"Cá nấu canh chua mới là chân lý!"
"Cá nhỏ chiên xù mới tuyệt kìa! Xốp xốp giòn giòn!"
Mấy con cá gần đó quẫy đuôi, bơi ra xa giống như chạy trốn.
Nhân viên công tác gần đó cũng nhìn ba người với ánh mắt phức tạp.
"Hề Hề." Thành Du Nhiên chọc cánh tay Ninh Hề Nhi, "Sao hôm nay cậu cứ thấp thỏm không yên thế?"
Ninh Hề Nhi sửng sốt: "Có à?"