Thành Du Nhiên đang nói chuyện với Ninh Hề Nhi, nghe tiếng gọi cô liền quay lại, bày ra vẻ mặt em gái thanh tú nhà bên mà cười cười: "Tiêu Hi Thần, làm sao thế?"
Mặt Tiêu Hi Thần đỏ bừng!
Tim đập cực nhanh!
Hơi thở dồn dập!
Hai tay xoắn xuýt bối rối nắm lại: "Tôi... Tôi muốn nói là..."
Ninh Hề Nhi đảo mắt nhìn hai người trước mặt một hồi, ánh mắt cô sáng ngời, có phải Tiêu Hi Thần đang định tỏ tình không?
Uây dã man!
Kỷ Dạ Bạch không khỏi vuốt mồ hôi vì cậu ta, Tiêu Hi Thần tuy trông có vẻ ba lăng nhăng cà lơ phất phơ, nhưng thực ra thân là người anh em tốt. Hắn hiểu rõ nhất, Tiêu Hi Thần chỉ là một cậu - trai - tân - ngây thơ mà thôi.
Cậu ta có hơi ngốc nghếch, có chút thẳng thắn, đối với chuyện tình cảm, một khi đã thích liền khó mà thay đổi.
"Tôi muốn nói... Cậu có mang giấy không, tôi muốn đi WC." Dùng dằng lâu như thế, vậy mà Tiêu Hi Thần lại thốt ra một câu đáng xấu hổ thế kia.
Ninh Hề Nhi: "..."