Kỷ Dạ Bạch đứng lên sửa sang lại quần áo, phủi tay rồi đá văng Mộc Y Tinh ra xa. Mộc Y Tinh nằm run rẩy trên mặt đất vì đau. Cô ta trợn to mắt nhìn Kỷ Dạ Bạch như thể không tin vào những gì đang xảy ra.
Trong mắt Kỷ Dạ Bạch có sự xem thường, có sự chán ghét nhưng tuyệt nhiên không có nhục dục...
"Anh rõ ràng đã uống cốc nước kia rồi cơ mà, vì sao lại không có cảm giác gì với em cả!" Mộc Y Tinh không chịu tin vào sự thật này.
"Ha..." Kỷ Dạ Bạch cười lạnh, với đàn ông thì kích động đúng là bản năng, là ma quỷ thật đấy, nhưng ngoài Ninh Hề Nhi ra thì hắn không có hứng thú hay cảm giác với bất kỳ người con gái nào khác.
Kỷ Dạ Bạch lắc chiếc điện thoại di động màu đen trên tay, màn hình vẫn đang hiển thị ở giao diện ghi âm.
Trong đầu Mộc Y Tinh như có thứ gì đó nổ tung, tạo ra từng tiếng rít gào vang dội.
Cô ta cứ tưởng mình thông minh lắm nên mới đặt bẫy Kỷ Dạ Bạch, không ngờ Kỷ Dạ Bạch lại chơi chiêu gậy ông đập lưng ông gài bẫy lại cô ta!