"Hề ngốc!" Kỷ Dạ Bạch giữ chặt đôi tay nhỏ bé của Ninh Hề Nhi, kéo cô vào trong vòng tay mình.
Hắn đang ngồi trên ghế sofa, Ninh Hề Nhi ngồi lên chân hắn. Cô giãy giụa không ngừng, nhưng cọ xát qua lại vài lần cũng cảm nhận được thứ gì đó nóng rực đang kề sát giữa hai chân mình.
Cô ngẩn ngơ mất vài giây mới ý thức được thứ đó là gì, khuôn mặt cô thoắt cái đỏ bừng lên như quả cà chua.
"Anh... mau thả em xuống!"
Kỷ Dạ Bạch nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, ép cô gái nhỏ phải nhìn thẳng vào hắn, "Em giận đấy à?"
"Không giận!"
"Đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo." Kỷ Dạ Bạch thở dài bất đắc dĩ, vỗ nhẹ lên mông cô, "Không được giận dỗi cậu đây."
Ninh Hề Nhi bực mình cắn hắn, "Anh ngang ngược, độc đoán vừa thôi! Anh giấu em bao nhiêu chuyện như vậy mà em không có quyền tức giận hả?"
Hắn và Đổng Anh Lạc đã từng...
Và còn Đổng Cẩn Sinh mà Kỷ Dạ Bạch nhắc đến nữa...