Thành Du Nhiên cảm thấy Đổng Anh Lạc đang cố ý. Trên thực tế thì đúng vậy. Đổng Anh Lạc vừa đánh giá phòng bệnh này, chỉ nhìn phòng phụ bên ngoài thôi cũng xa hoa đầy đủ tiện nghi thế này rồi, như vậy đủ biết bình thường Kỷ Dạ Bạch đối xử tốt với Ninh Hề Nhi đến mức nào. Cô ta thầm nghĩ, nếu ngày đó cô ta ở lại đây thì chắc bây giờ người đang hưởng thụ sự nuông chiều của Kỷ Dạ Bạch phải là cô ta mới đúng. Vậy nên Đổng Anh Lạc càng ghét cay ghét đắng Ninh Hề Nhi hơn, Sự hận thù của cô ta đã đạt đến một độ cao chưa từng có.
"Đại Bạch, ai tới vậy anh?" Từ sau cửa phòng bệnh lộ ra một cái đầu nho nhỏ, tóc tai xù xù, thấy có rất nhiều người đang đứng ngoài cửa thì đôi mắt trong suốt long lanh như nai con tràn ngập sự kinh ngạc.
Kỷ Dạ Bạch nghe thấy tiếng Ninh Hề Nhi thì quay đầu lại, thấy cô không đi dép mà giẫm đôi chân trần trắng nõn lên mặt đất, hắn không khỏi nhíu mày.
"Em qua đây." Hắn vẫy tay với Ninh Hề Nhi.