Trong đôi mắt đen bóng ấy như ấp ủ một ngọn lửa ấm áp. Ninh Hề Nhi né ánh mắt như muốn thiêu đốt người khác của Kỷ Dạ Bạch đi và ho khan một tiếng mất tự nhiên, "Chuyện thi đấu của anh phải giải quyết thế nào đây?"
"Lúc trước chỉ là tập huấn thôi, trận đấu chính thức là ba ngày cuối cùng, đến lúc đó anh lại đi." Kỷ Dạ Bạch ung dung đáp, "Lúc đó anh sẽ đưa em theo cùng."
Bác sĩ nói sức khỏe của Ninh Hề Nhi đã không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc kĩ lưỡng vài ngày là có thể đi cùng hắn.
Ninh Hề Nhi ngây ngốc hỏi lại, "Nhưng anh không tham gia tập huấn thì có thắng được không?"
"Em nghi ngờ năng lực của anh đấy à?" Đôi mắt đen như mực của Kỷ Dạ Bạch khẽ nheo lại, hỏi cô bằng giọng hơi buồn bực.
"Em chỉ sợ anh thua thôi mà..." Ninh Hề Nhi nói lí nhí, chàng trai phía trên cô khẽ nghiến răng rồi lại khỏa lấp đôi môi mềm mại của cô bằng một nụ hôn đầy ngang ngược.
"Ư..."