Ninh Cảnh Thâm và Lục Thanh Hà đều ngây người ra. Kỷ Dạ Bạch... dám bảo họ cút đi ư?
Thái độ nghiêm túc, lạnh lùng nhưng đầy quyết liệt ấy khiến hai kẻ từng trải trên thương trường nhiều năm chịu áp lực không nhỏ.
"Sau này các người tốt nhất tránh xa cuộc sống của Ninh Hề Nhi ra, tôi sợ hai người hô hấp làm ô nhiễm bầu không khí xung quanh cô ấy." Kỷ Dạ Bạch bỏ lại một câu nói vô tình và đầy cay độc rồi kéo Ninh Hề Nhi rời đi.
Ninh Cảnh Thâm hơi lảo đảo như đứng không vững, trước mắt như hoa lên. Lục Thanh Hà vội vàng lấy hộp thuốc rồi đổ ra mấy viên đưa cho ông ta, còn thêm mắm dặm muối mà hờn trách, "Cái cậu Kỷ Dạ Bạch ấy đúng là coi trời bằng vung. Anh xem nó có coi người lớn chúng ta ra gì không? Nói không biết lựa lời làm anh tức giận mà tăng huyết áp thế này, sau mà thành người một nhà thì chắc chẳng ngày nào được yên."
"Ài..."