Nếu như hắn tới sớm một chút, có phải Hề ngốc sẽ không phải chịu những đau khổ này không?
"Đại Bạch, là anh thật đó à..." Ninh Hề Nhi thều thào nói, "Em còn tưởng anh sẽ không tới."
Cô đã nghĩ rằng, cô sẽ không đợi được Đại Bạch nữa rồi.
Kỷ Dạ Bạch hầu kết trượt lên xuống, nắm lấy tay Ninh Hề Nhi, "Là anh, Hề ngốc, em đừng sợ, anh tới rồi."
Bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo, tái nhợt, giữa bàn tay ngọc ngà là bê bết vết máu của chính cô.
Hắn ôm lấy Ninh Hề Nhi, cô bất lực níu lấy vạt áo hắn, mặt cọ cọ vào vòm ngực ấm áp của hắn, cuối cùng cũng xác định đây không phải là mơ, Kỷ Dạ Bạch thật sự đã tới rồi!
Đau đớn bị đè nén mấy ngày nay, trong nháy mắt bộc phát hết ra ngoài.
"Em không giết người, không hại người, chuyện Diệp Thiển Hạnh chết không có liên quan tới em..." Đến cả sức để khóc cô cũng không có, hơi thở mong manh nghẹn ngào, "Bọn họ không tin em, không tin em..."
Cô khóc nức nở đầy sợ hãi khiến vành mắt Kỷ Dạ Bạch cũng đỏ theo.