Nén nước mắt lại, cô kiễng ngón chân, cười cười xoa đầu Kiều Nam Thành.
"Không được cáu bẳn, không được đánh người bậy bạ, tôi đi một lúc rồi sẽ quay lại, không sao đâu."
Kiều Nam Thành vẫn cứng đầu cứng cổ chắn trước người cô, không cho vị cảnh sát dẫn cô đi.
Cậu ta sợ rằng Ninh Hề Nhi ở đó sẽ phải chịu khổ, mà cậu ta thì không có cách nào bảo vệ cô.
Cậu ta tình nguyện để cảnh sát bắt mình, chỉ cần không đụng tới Ninh Hề Nhi là được.
"Này, Kiều Kiều, cậu còn thế là tôi tức đấy nhá, sau này không thèm để ý tới cậu nữa đâu!" Ninh Hề Nhi uy hiếp.
Cô biết Kiều Nam Thành là vì mình, nhưng nhỡ thật sự xảy ra tranh chấp với cảnh sát thì chỉ có Kiều Kiều gặp bất lợi.
Những lời này tổn thương mạnh mẽ tới Kiều Nam Thành, hầu kết cậu ta động đậy, buông lỏng tay cúi đầu, cả người ỉu xìu như con chó bị đánh.
"Ngoan..." Ninh Hề Nhi nuốt toàn bộ sự chua xót xuống đáy lòng, chỉ để lại một nụ cười ngọt ngào với Kiều Nam Thành.