Màn đêm vô tận, Diệp Thiển Hạnh trốn ở trong một góc nhỏ của công viên, thanh âm của Mộc Y Tinh trong điện thoại âm độc tàn nhẫn tới vậy...
"Cô viết một bức di thư, viết là ở trong ngôi trường này, Ninh Hề Nhi bắt nạt cô thế nào, cô chịu không nổi sự bắt nạt của cô ta nên mới quyết định tự sát!"
"Tiết thể dục ngày mai, cô lên sân thượng... nhảy xuống... vậy là xong." Mộc Y Tinh hướng dẫn từng bước.
"Không phải là sức khỏe mẹ cô không tốt sao? Tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất tới chữa cho bà, còn giúp em cô tới trường nữa, trưởng thành rồi có thể đến công ty nhà tôi làm.
Thiển Hạnh, cô nghĩ thử xem, bây giờ dù sao cô cũng sẽ chết, so với bị cảnh sát bắt đi, khiến mẹ và em gái cô bị ghẻ lạnh, không bằng nghe tôi, một mạng của cô có thể đổi lấy nửa đời sau hạnh phúc của mẹ và em gái cô, quá có lợi đúng không nào?"
Diệp Thiển Hạnh lạnh run trong gió đông se lạnh, răng đánh vào nhau cầm cập.
Cô không dừng khóc được.