Có số tiền này, cô ta có thể tới nhà nghỉ tử tế nhất ngủ ở một thời gian, như thế thì sẽ không phải về nhà đối mặt với tên ác quỷ kia...
Lần đầu tiên, Diệp Thiển Hạnh cảm thấy hối hận vô cùng, biết thế lúc trước cô ta đã không làm những chuyện tổn thương Ninh Hề Nhi rồi.
Một câu "Xin lỗi" bị kẹt nơi cổ họng, nghĩ qua nghĩ lại nhưng lại vì xấu hổ nên không thể nói ra khỏi miệng.
Đợi đến lúc cô ta khó khăn lắm mới nhả được chữ "Xin..." thì Ninh Hề Nhi đã đi mất rồi.
...
Ninh Hề Nhi quay lại bữa tiệc, bầu không khí ồn ào huyên náo lúc nãy hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn làm bộ học sinh ngoan.
Nhìn thì mới thấy Thời Niệm Sơ đang ngồi lù lù ở đó, chậm rãi uống nước.
"Em chào thầy ạ." Cô yếu ớt chào hỏi.
Thời Niệm Sơ nâng mặt chào cô, quay đầu nhìn Kỷ Dạ Bạch, "Em suy xét thế nào?"
Kỷ Dạ Bạch hơi khẽ nhíu mày, không trả lời Thời Niệm Sơ luôn mà vẫy tay với Ninh Hề Nhi, "Lại đây."